Tâm sự một dân chơi sau 7 năm thác loạn

Ảo giác, sung sướng tột cùng, chỉ khi phê ta mới có được những thứ đó! Con gái bắt đầu cởi đồ, nhảy múa sexy, kích thích ham muốn dục vọng… Chúng tôi gọi đó là những chuyến “bay đêm” thần tiên…

Ảnh minh họa

Dưới đây là những suy nghĩ, nhưng tâm sự của một dân chơi gửi email đến Zing sau nhiều năm sa chân vào cuộc sống thác loạn.

Sau 7 năm qua, chợt nhìn lại những gì tôi bước qua và những gì tôi đã làm… nó vô ích có chăng là chỉ làm tôi sung sướng trên nỗi đau sai trái và ý nghĩ lệch lạch về định hướng bản thân, nó đi quá xa hơn những gì tôi biết.

Tôi bắt đầu những chuỗi ngày tháng vùi dập đó khi đầu tiên tôi bước vào club, một không gian đẹp quá sức mường tượng, những thứ ăn chơi sành điệu và sa đọa nhất mà tôi từng chứng kiến. Nhà tôi có tiền, khá giả nếu không nói là giàu có, đó điều đó giúp tôi có thể lao vào những cuộc vui như một con nghiện. Tiếng nhạc ồn ào, không át nỗi tiếng cười to tiếng la hét của mọi người, họ cười họ nhảy múa, họ ăn mặc vô cùng sexy nhất là những cô nàng cave trong Club. Tôi như đang ở thiên đường.

Rượu, beer, thuốc lá, mọi thứ đều được các dân chơi thể hiện đẳng cấp bằng cách uống loại rượu nào, vị trí bàn đang đứng, loại thuốc họ hút, cách nhảy, cách nói chuyện như thế nào với một dân chơi và thay đổi 180 với những bạn làm ăn hay những cô gái chân dài lúc nào cũng ít vải hơn da.

Tôi đã sống trong thế giới đó quá lâu. Tôi chơi đêm, ngủ ngày và cũng có ngày tôi chẳng ngủ. Tôi gặp biết bao nhiêu hạng người, tôi đi cùng với biết bao cô gái, tôi bước qua biết bao mối tình, nhưng đó chỉ là những gì thoáng qua, vì trong tôi lúc đó không có gì là quan trọng bằng cuộc chơi và các cuộc vui của bạn bè.

Sau những cuộc vui đó, chúng tôi đến những quán ăn, đương nhiên cũng phải thuộc loại “hàng hiệu”. Chúng tôi gọi những đồ ăn mà chỉ có người có tiền và đại gia mới dám gọi. Nhưng chúng tôi ăn nó hàng ngày, ăn đến phát ớn, và có lẽ gọi chúng chỉ để chứng tỏ sự sành điệu và cái chất của những người nhiều tiền ở tầng lớp trên. Nhiền khi, tôi thèm một thứ ăn vặt vãnh, bình thường nhưng cũng không thể mua nó vì sợ mọi người nhìn vào tôi và đánh giá tôi.

Sau những bữa ăn no nê sang trọng là một cuộc chiến của sự sung sướng.

Chúng tôi tập trung tại ngôi biệt thự của một đứa trong nhóm. Đây là nơi mà bao nhiêu năm qua nó vẫn chứa chấp lũ chúng tôi với những cuộc bay đêm với đủ mọi thứ phê pha: thuốc lắc , Khây ( ketamine ), Đá (phá núi , đập đá), Cỏ (hút Bin), nước biển… Còn tiền ư? Không thành vấn đề! Đó là vấn đề mà chúng tôi không bao giờ quan tâm, chúng tôi thường lấy một lần là cả 50-100 con (thuốc lắc) , 8 – 10gram Khây , 7 – 8 chấm đá, và rất nhiều cỏ, mỗi người thích mỗi loại, còn tôi, thứ gì cũng chơi!

Ảo giác, một sự sung sướng tột cùng, và chỉ khi phê ta mới có được những thứ đó! Con gái bắt đầu cởi đồ, nhảy múa sexy, kích thích ham muốn dục vọng… Chúng tôi gọi đó là những chuyến “bay đêm” thần tiên. Chúng tôi có khả năng “bay” liền như thế một tuần không nghỉ. Những đôi cánh không hề biết mỏi mệt, rã rời. “Thác loạn”! Có lẽ chỉ từ ngữ ấy mới mô tả gần đúng, gần đủ những gì chúng tôi đã trải qua.

Những cuộc dạt nhà đi xa, đi chơi, đi bay cùng đám bạn không phải ít. Trung bình một tháng một lần và mỗi lần dạt ít nhất một tuần. Đồ sơn, Hạ Long, Nha Trang, Đà lạt, Vũng Tàu… tất cả là quá tầm thường! Chỉ khi nào thích cảm giác sóng nước thì đi, còn thông thường, địa điểm chúng tôi thích dạt tới nhất là Thái Lan, Campuchia, Singapore, Trung Quốc, Hong Kong, Malaysia.

Tiền, nhà cửa, tay ga, xế hộp, gái gú… mọi thứ mà cả tôi và đám bạn đều “có thì lo nghĩ gì mà không ăn, không chơi cho sung sướng cuộc đời và bản thân?”.

Chợt một sáng thức dậy tôi nhìn vào gương, tôi nhìn trong sâu thẳm ánh mắt mình. Tôi suy nghĩ một điều gì đó, tôi thấy mình già đi nhiều quá, mặt mày hốc hác nhìn không giống người, dù có khoác lên người những cái áo xịn nhất, quần jeans đắt nhất, giầy đẹp nhất, điện thoại thời trang nhất thì tôi cũng chỉ là 1 thằng ăn chơi sa đọa, có làm được gì đâu, có chăng là giỏi uống rượu bia, giỏi chơi gái, giỏi cắn nhiều thuốc lắc, giỏi xào khây, giỏi vích đá, giỏi se điếu cỏ… Làm được gì?

Tôi đi ngang phòng bố mẹ, ba mẹ tôi đang cặm cụi thu xếp một núi giấy tờ làm ăn. Họ luôn như vậy, bận rộn quay cuồng với công việc, không có thời gian để ý tới việc đã gần 7 năm nay tôi không ăn cơm ở nhà, và luôn luôn một câu nói quen thuộc : “Nếu thiếu tiền thì con lấy trong két đó, nhưng đi chơi ít thôi, ráng giữ mình nha con trai, rồi còn phụ ba mẹ làm ăn nữa “…

“Phụ ba mẹ làm ăn ư?”. Tôi nghĩ thầm và cười nhạt một mình. Cả ngày hôm đó tôi bỗng nhiên chẳng muốn bước chân ra khỏi của. Tôi ở lì trong nhà. Và trong vòng gần 7 năm qua, lần đầu tiên tôi tiêu có vài chục ngàn một ngày… cũng đủ để mua gói thuốc hút. Tôi nằm xuống gác tay lên trán, và lại suy nghĩ. Tôi muốn dừng lại ở đây, bỗng nhiên tôi muốn một cuốc sống bình thường bên ba mẹ và tiếp tục công việc của ba tôi, và có một gia đình, vợ và con… Tôi sẽ cố gắng…