Gái bản “ăn sương”

Nhân viên nhà nghỉ mời: “Anh có nhu cầu em út không? Gái bản 17 tuổi nghe, chỉ 150 ngàn thôi…”.

Huyện vùng cao A Lưới (Thừa Thiên – Huế), ngày càng nhiều sơn nữ bị sa chân, lạc lối… Bên cạnh những sơn nữ dính vào tệ nạn mại dâm, thì nhiều sơn nữ vì cả tin mà trở thành nạn nhân của những trò lừa đảo.

Những năm gần đây, thị trấn A Lưới không còn giữ được sự yên bình nguyên thủy nữa bởi sự xâm nhập của các loại tệ nạn xã hội, đặc biệt là tệ nạn mại dâm. Trong “đội quân ăn sương” khá hùng hậu ở phố núi, ngoài gái mại dâm “quá đát” ở xuôi dạt về, ngày càng có nhiều gái bản bán mình để kiếm sống.

Đặc sản “hoa rừng”

Đêm xuống, thị trấn vùng cao A Lưới nhộn nhịp không thua gì ban ngày. Tuyến đường Hồ Chí Minh phẳng lì chạy qua thị trấn lấp lánh những ánh sáng đủ màu sắc hắt ra từ các quán xá ven đường. Thi thoảng, khách bộ hành và người dân sống hai bên đường lại giật bắn người bởi những thanh niên ngồi trên những chiếc xe máy phân khối lớn rú ga vụt qua như tên bắn. Anh bạn người bản địa ở đây bảo với tôi rằng, đó là những “tay chơi sơn cước” đang chuẩn bị cho một đêm quậy mới.

Nhà khách K. L – một trong số hàng chục nhà khách mọc lên như nấm sau mưa ở đây là nơi tôi được bạn đưa vào nghỉ chân, mà theo anh ta là để tôi “được mục sở thị tệ nạn mại dâm ở phố núi này”. Chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút đồng hồ, chúng tôi nhẩm đếm đã có gần chục khách làng chơi dắt những cô gái bản đến thuê phòng để “hành lạc”.

Chúng tôi giật mình bởi tiếng gõ cửa phòng gấp gáp. Không ngờ người gõ cửa lại là nhân viên của nhà nghỉ. “Có nhu cầu em út không? Gái bản 17 tuổi nghe, qua đêm chỉ 150 ngàn”. Tôi gật đầu và chỉ 15 phút sau, một cô gái bản còn rất trẻ, ăn mặc khá mát mẻ bước vào phòng.

Những thông tin tôi moi được thì cô gái đó có tên Hồ Thị M, ở xã A Roàng. Hai năm trước, tròn 15 tuổi, M được một “đàn chị” thuê lên phố núi làm nhân viên quán karaoke. Gia đình đông con và thiếu đói triền miên nên cô gái bản này rất vui khi kiếm được việc làm để có tiền phụ giúp gia đình. Vậy nhưng, chưa đầy một tháng quán Karaoke, M đã bị chủ quán ép phải đi khách. Cô gái biết rõ mình đang bị lợi dụng, phải kiếm tiền bằng một nghề phạm pháp, nhưng cô không thể bỏ nghề. “Bố mẹ mình đau ốm quanh năm mà nhà thì quá nghèo, mình phải nuôi cha mẹ và 5 đứa em nhỏ. Mình không biết chữ, cả nhà chỉ có 2 sào rẫy, nếu bỏ nghề thì cả nhà mình chết đói”.

Dù chưa đến tuổi thanh niên nhưng em Hồ Thị K ở xã Hồng Vân cũng đã có thâm niên 2 năm làm nghề “bán dưới nuôi trên” ở phố núi.

K đến với “nghề” là do bị bạn rủ rê. Số là, trong một lần lên thị trấn, K gặp bạn là Hồ Thị N, N bảo vừa tìm được một công việc nhẹ nhàng nhưng thu nhập cao, nên rủ K đi làm. Công việc của họ là nhân viên của tụ điểm mại dâm trá hình dưới hình thức quán mát- xa, gội đầu ở thị trấn. Nhiều người miền xuôi lên A Lưới công tác hoặc để “đổi gió” kháo nhau rằng nếu chưa thưởng thức “đặc sản hoa rừng” ở đây là coi như chưa lên miền sơn cước này.

Với những khách đa tình, được tận hưởng tính chất hoang dã của những cô gái miền biên ải này là một thú vui đặc biệt. Có cầu ắt sẽ có cung, vì vậy mà ngày càng có nhiều gái bản ở đây tự dẫn mình vào nghề bán thân để kiếm sống.

Bèo bọt “hoa tàn”

Không chỉ ở thị trấn A Lưới, nạn gái bản làm nghề bán dâm đang len lỏi vào nhiều bản làng của huyện sơn cước này. Anh Hồ Xuân Vinh – Chủ tịch UBND xã Hồng Vân thừa nhận, tệ nạn ngày một nhiều. Gái bản ở xã cứ “tối đi, sáng về” là lực lượng bán dâm ở các nhà nghỉ, quán karaoke, tiệm hớt tóc thanh nữ trên địa bàn thị trấn, số còn lại thì… bán dâm tại gia hoặc bắt khách dọc đường.

Gái bản thong dong giữa phố núi để bắt khách

Từ năm 2003 đến nay, khi tuyến đường Hồ Chí Minh và nhiều công trình khác trên địa bàn được thi công đã kéo theo một lượng lớn công nhân và kỹ sư lên đây làm việc. Nghèo đói và thiếu công ăn việc làm do ruộng đất ít ỏi lại bạc màu, nhiều gái bản đã kiếm sống bằng nghề mại dâm. Hậu quả là nhiều người đã “dính” căn bệnh thế kỷ và khi “hoa tàn” thì bị bản làng xa lánh, khinh rẻ.

Được sự giới thiệu của ông Lê Quang Phú – Giám đốc Trung tâm Y tế huyện A Lưới, chúng tôi tìm đến nhà Hồ Thị Đ (21 tuổi) ở thôn 2, xã Hồng Quảng, một trong nhiều gái bản làm nghề bán dâm đã nhiễm HIV. 16 tuổi, để có tiền giúp đỡ gia đình khốn khó, Đ trở thành nhân viên một quán karaoke đèn mờ ở thị trấn A Lưới.

Sau 5 năm theo nghề và đã lấy chồng, trong một trận ốm thập tử nhất sinh, thấy sức khỏe mình có vấn đề, Đ đến Trung tâm Y tế huyện A Lưới xét nghiệm thì biết mình đã nhiễm căn bệnh thế kỷ. Trong căn nhà sàn dột nát run rẩy theo những đợt gió núi, Đ vừa kể về những sai lầm trong quá khứ của mình vừa khóc nức nở.

Từ khi vào phục vụ ở quán karaoke đèn mờ cho đến lúc bị dính “ết”, cô đã bán dâm không dùng bao cao su cho không biết bao nhiêu khách làng chơi, chủ yếu là công nhân cầu đường và những người miền xuôi khác. Cô hoàn toàn mù mờ về căn bệnh chết người này cũng như con đường lây truyền của nó. Đứa con trai đầu lòng của vợ chồng Đ vừa tròn 6 tháng tuổi và hai người đang đợi ngày đưa con đi xét nghiệm. Vì quá sợ nên chồng Đ không dám đi xét nghiệm, dù gia đình và chính quyền xã hết lời động viên