Triệu phú khu ổ chuột – Kỳ cuối: Người xuất hiện cuối cùng

Smita nhìn đồng hồ đeo tay của cô ấy rồi đứng dậy khỏi giường: “Chao ôi! Một chương trình lạ lùng, một câu chuyện lạ lùng, một đêm lạ lùng! Vậy là bây giờ tôi đã biết cậu giành được 1 tỉ rupi bằng cách nào. Việc tung đồng xu ở cuối chương trình chỉ là diễn kịch thôi, đúng không? Cậu đã biết câu trả lời là A rồi”.

“Đúng. Nhưng cô hãy quyết định xem tôi có xứng đáng giành giải thưởng cao nhất hay không. Tôi không giấu cô điều gì cả. Tôi đã kể với cô mọi bí mật của mình”. “Và tôi nghĩ sẽ chỉ công bằng nếu cậu cũng biết những bí mật của tôi. Cậu chắc đang băn khoăn không biết tôi là ai và tại sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở đồn cảnh sát?”. “Ồ, vâng, nhưng tôi đã quyết …

Triệu phú khu ổ chuột – Kỳ 5: Vụ án mạng

Gudiya về nhà, nhưng tôi không sang gặp chị bởi Shantaram không cho phép bất cứ thằng con trai nào bước chân vào nhà ông ta. Bà Shantaram nói với tôi rằng chồng bà nhận thức được mình đã gây ra chuyện gì và sẽ sửa đổi, mặc dù trong thẳm sâu lòng mình bà ấy biết ông Shantaram là kẻ vô phương cứu vãn. Nhưng bà ấy không biết chồng mình có thể lún sâu tới đâu.

>> Kỳ 1: Một vụ áp phe

>> Kỳ 2: Thần tượng của triệu người

>> Kỳ 3: Cái chết của người hùng

>> Kỳ 4: Lời hứa của em trai

Những con thú bị săn đuổi

Chưa đầy một tuần sau khi Gudiya ra viện, ông ta lại làm chuyện tồi tệ với chị ấy. Ông ta cố chạm vào chị ấy, nhưng không giống cách một người cha chạm vào …

Triệu phú khu ổ chuột – Kỳ 1: Một vụ áp phe

Cuốn tiểu thuyết đầu tay Q&A; (Hỏi và đáp) của nhà ngoại giao Vikas Swarup nhanh chóng vượt qua biên giới Ấn Độ đến với bạn đọc toàn thế giới cũng như các giải thưởng văn học trong năm 2008.

Dựa trên ý tưởng của  tiểu thuyết này, đạo diễn Danny Boyle đã dựng thành phim Triệu phú khu ổ chuột và cũng nhanh chóng đoạt nhiều giải thưởng điện ảnh quốc tế, trong đó có tám giải Oscar.

Từ hôm nay, chúng tôi trích đăng một phần của cuốn tiểu thuyết.

Tôi đã bị bắt vì giành chiến thắng trong một trò chơi trên truyền hình. Tối qua, người ta đến bắt tôi giữa đêm hôm khuya khoắt. Chuyện bắt bớ phổ biến ở khu ổ chuột Dharavi lớn nhất châu Á này. Thể nào cũng có người nói tôi tự rước họa vào thân vì đã học đòi …

Không phải Mr Perfect

“Quang khác xa với Mr.Right hay Mr.Perfect của tôi. Tôi thích con trai năng nổ, vui vẻ, dễ gần, nhưng Quang lại trầm và lạnh lùng đến khó hiểu…”

Một năm, khoảng thời gian ấy có lẽ cũng đủ để biết khá nhiều về một con người. Nhưng tôi không biết gì mấy về Quang, dù chúng tôi học cùng nhau trong một khóa học tiếng Anh dài hạn. Lơ mơ về việc anh ấy là SV RMIT, hơn tôi một tuổi, cái tôi rõ nhất là cảm nhận của riêng mình về anh ấy. Chúng tôi hầu như khép tiếng, cùng lắm là vu vơ đôi ba câu tiếng anh, đôi lúc ánh mắt gặp nhau thì lại vội vã phớt lờ. Quang khác xa với Mr.Right hay Mr.Perfect của tôi. Tôi thích con trai năng nổ, vui vẻ, dễ gần, nhưng Quang lại trầm và lạnh lùng đến …

“Have a nice day! – From Mi”

Tất cả bắt đầu từ dòng chữ đáng yêu đó được ghi trong tấm thiệp, vào một ngày trời mưa tầm tã…

– Á! Em chào thầy ạ!

– Đi học muộn thế? Vào đi nhanh lên! Này, uống xong nhớ vứt cốc vào thùng rác đấy nhé!

– Dạ…

Thầy lườm nó một cái, không hiểu do nó vừa va vào thầy, do nó đi học muộn, do nó mang trà sữa vào lớp… hay do tất cả những lí do trên nữa. Còn nó thì cười trừ, cố gắng xoay xở với cốc trà trên tay, một đống handout Tiếng Anh, cái mubahi cùng balô nặng trịch để len đến bàn ba. Nhưng cái chỗ quen thuộc của nó thì có một thằng lạ hoắc đang ngồi, nên nó phải xuống ngồi bàn cuối. Sắp xếp các thứ xong, nó móc cái di động ra. Á, nó muộn …

Sóng gió một… “chuyện tình” (P2)

Dưới ánh nến mờ mờ thắp trong trại, nó chậm rãi ghi: “I LOVE YOU BUT I DON”T WANT YOU LOVE ME…”

>> Sóng gió một… “chuyện tình” (P1)

– Alô thầy ơi add máy in làm sao vậy thầy? – Nhi gọi số máy di động thầy Kha mà nó đọc trên bảng tin nhà trường, thầy là “chuyên viên tư vấn” tin học cho học sinh toàn trường mà.

– Ah, chuyên Văn mà cũng quan tâm công nghệ quá ta, nhóc làm vậy nè… bla… bla…

+ Em cảm ơn thầy… thầy ngủ ngon nha thầy…

– Ha ha nhóc này, ừ em cũng vậy nha!

Thầy cúp máy trước, nó áp ống nghe tiếng tít tít mà lòng thấy ấm áp lạ, nó chúc thầy ngủ ngon, nó đến gần mong muốn chạm đến thầy, nhưng nó thấy xa xôi quá… Tình cảm thầy trò thường …

Chuyện tình ly và nước

Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa…

Ly nói: “Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!”

Chủ hỏi: “Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?”

Ly đáp: “Chắc vậy!”

Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.

Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu …

Chuyện tình Blog

Từ khi chúng mình add thêm Y!M để chat với nhau thì em bắt đầu khó chịu, em không thích những nick là female có avatar xinh đẹp trong FL anh. Nếu mà không xa xôi đến thế thì chúng ta đã gặp và em đã không phải lo, phải nghĩ, phải băn khoăn. Thậm chí em còn nghi ngờ cả việc có thật anh đang ở rất xa em không? Internet là chốn mênh mông, giả giả thật thật-sắc sắc không không, ai mà

biết…

Em 23. Anh 28.

Cả hai đều tự do, thoải mái, vô tư, tươi nồng như những trang blog mới, hào hứng, tinh khôi, chưa đầy Friends List, không quá say mê với những “thủ thuật” khai thác thông tin hot để gây chú ý, không mặn mà với những entry giật gân, chắp vá “chất liệu” từ ti tỉ nguồn khác, hay những …

Em, tôi và… Game

Câu nói sao lạnh lùng quá! Tôi hoàn toàn bất ngờ. Tại sao? Vì đâu em lại phũ phàng đến thế? Đầu tôi mông lung với muôn vàn suy nghĩ ập đến. Em đã quay lưng bước đi mà không nói thêm gì nữa, tôi định gọi với theo nhưng không thể, có gì đó như chẹn ngang cổ tôi.

Tại sao? Trên đường về nhà, biết bao câu hỏi ùa đến trong đầu tôi. Tôi đã làm gì để em không còn yêu tôi nữa? Tôi đã làm gì sai? Tình yêu là như thế sao, phũ phàng như thế sao, chẳng lẽ con người ta không có trong tim hai chữ “tha thứ”… Hỏi rồi, tôi lại tự trả lời: “Hải Kha à, mày ngốc lắm, ngốc thật sự đấy, quanh năm suốt tháng chỉ cắm đầu vào chiếc máy tính. Sinh nhật người yêu mày cũng quên, …